BLOG
Nguyễn Đức Tuấn
Nền Tảng Doanh Nghiệp 5.0 (BOB 5.0)

ƯỚC MƠ LÀM NGHỀ XÂY DỰNG CỦA CẬU BÉ 12 TUỔI

Ai cũng có những ước mơ của riêng mình, ai cũng có những sự kiện nào đó ảnh hưởng đến quyết định của cuộc đời mình! Có những quyết định đôi khi từ lúc ta còn rất nhỏ lại ảnh hưởng đến cả cuộc đời còn lại.

  • Sau 20 năm ra trường ĐH để hành nghề KSXD, tôi thực sự luôn đau đáu về nghề, về sự lựa chọn của mình. Làm thế nào để cuộc sống KSXD như mình được hạnh phúc, hài hòa trọn vẹn? Cứ mỗi lần suy nghĩ như vậy, ký ức lại ùa về như mới ngày hôm qua!
  • Đến bây giờ tôi vẫn khẳng định rằng: Tôi là một KSXD yêu nghề Xây dựng, Xây dựng đã thấm sâu vào máu, vào tế bào, vào tâm hồn tôi.
  • Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của 30 năm về trước để những người quen biết tôi hiểu vì sao tôi đã chọn và dấn thân vào Xây dựng, chọn dấn thân vào con đường Giáo dục – Đào tạo phục vụ ngành Xây dựng.
  • Đây là một phần câu chuyện cuộc đời tôi.
  • Tôi sinh ra, lớn lên ở Quảng Trị, một tỉnh miền Trung, nơi mà ai nghe nói cũng thấy dư âm của chiến tranh, gió Lào cát trắng.
  • Ba mẹ tôi quan tâm đến việc học của con cái và tạo điều kiện học tối đa việc học cho con. Không chỉ riêng gia đình tôi mà hàng xóm đều như vậy, không đi học thì sau này đi cày ruộng. Mà lớn lên thì chưa chắc có ruộng mà cày, vì đất đã được hợp tác xã chia phần cho hộ nông dân hết rồi. Tụi trẻ chúng tôi ai cũng biết điều này vì ngày nào cũng nghe người lớn nói.
  • Tôi cũng khá chăm học và cũng thường nằm ở tốp đầu của lớp, của trường. Hồi nhỏ cứ học và học thôi, chẳng biết là sau này sẽ học ngành gì, làm gì. Cho đến một ngày, một ngày mà nó ảnh hưởng đến cuộc đời còn lại của tôi. Lúc này tôi đang là cậu học sinh lớp 6, được 12 tuổi tròn.
  • Vào một buổi tối đẹp trời, khoảng hơn 8 giờ tối, Cậu Chính là cậu út trong nhà ông mệ ngoại, về nhà thăm và nói chuyện với ba mẹ tôi. Tôi đã đi ngủ sớm và vùi trong mùng, mền. Trong cơn ngủ mê, tôi nghe câu được câu mất:
  • Mẹ tôi: “Thằng Tuấn học như rứa khung biết sau ni học ngành chi được cậu Chính hè? Chộ cũng học được đó nhưng khung biết thực lực như răng”
  • Cậu Chính: “Chị Vân yên tâm nghe. Em có hỏi mấy thầy cô trên trường hắn, thằng Tuấn học rất vững, hắn thông minh lắm. Mấy bài khó mà không ai giải được thì hắn mần được hết”
  • Mẹ: “Rứa thì sau ni hắn học cấy chi, mần cấy chi được cậu hè?”
  • Cậu Chính: “Em chừ đang học ngành Xây dựng của Trường Bách Khoa Đà Nẵng. Hắn là con trai, cũng mạnh mẽ, sau ni chị cho hắn theo học ngành Xây dựng như em đi. Chị chộ không, đất nước miềng chừ đi mô cũng cần Xây dựng, xây dựng công trình khắp nơi.
  • Khi hắn vô Đại học thì em cũng ra trường đi làm vài năm rồi, em phụ lo cho hắn đi học cho”
  • Cậu Chính vốn là người học giỏi, thông minh nổi tiếng vùng tôi ở. Trong giấc ngủ nửa mơ nửa tỉnh, được nghe cậu đánh giá cao về tôi, tôi vui và sướng lắm. Đó là thời khắc mà tôi chọn nghề Xây dựng là nghề tương lai của mình.
  • Thực ra lúc đó ý định chọn nghề Xây dựng là do Cậu tôi truyền cảm hứng. Nếu lúc đó mà Cậu nói về nghề khác thì không chừng cuộc đời tôi đã rẽ sang nhánh khác mà không phải là dấn thân với nghề Xây dựng này.
  • Cuộc đời của những đứa trẻ thường có những khoảnh khắc bắt đầu từ những câu chuyện tương tự như vậy.
  • Sau này ra đời tôi mới hiểu. Luôn có sự khởi đầu cho mọi việc. Chỉ cần có một thông tin nào đó, một câu chuyện truyền cảm hứng, một sự động viên khích lệ, một lời khen…tất cả đó đều có thể làm ảnh hưởng và thay đổi cuộc đời một con người.
  • Kể từ buổi tối đó, trong suy nghĩ, hành động và ngay cả trong giấc mơ, tôi chỉ có một mục tiêu và khát vọng duy nhất: thi vào Đại học Bách Khoa ngành Xây dựng.
  • Chính vì sự ám ảnh này nên tôi đã vào Đại học theo cách dễ dàng nhất mà khiến tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
  • Lúc tôi học cấp 3, có lần Mẹ nói với tôi rằng: “Làng miềng nhiều người thi Đại học, rồi cũng ra trường đi làm. Nhưng chưa có ai không thi mà cũng vô được ĐH cả. Nếu con làm được thì Ba Mẹ hạnh phúc lắm”.
  • Không biết là Mẹ có nói thiệt mong muốn như rứa không. Nhưng tôi đã làm thiệt và có kết quả thiệt.
  • Khi tôi có kết quả tuyển thẳng Đại học, Ông Bà bên nội gợi ý tôi nên học kinh tế, Cậu Ánh tôi nói cháu nên học Y Dược vì nhà miềng chưa có ai làm Bác sĩ cả. Rứa mà lúc đó tôi lại định đăng ký Sư phạm, tự nhiên tôi nghĩ ra như rứa và chia sẻ với Cậu Thố.
  • Cậu Thố hỏi: “Học sư phạm sau này ra trường làm Thầy Cô nghèo lắm, cháu có chịu không?”
  • Ồ, nghe nghèo là tôi tỉnh luôn. Ở quê thì nghèo nên ai cũng sợ nghèo. Rứa là tôi tiếp tục đăng ký vào ngành Xây dựng để mong muốn có tương lai thật tốt đẹp.
  • Tôi đăng ký vào ĐHBK TP.HCM theo 3 nguyện vọng: NV1: Xây dựng, NV2: Điện-Điện tử, NV3: Công nghệ thông tin. Đăng ký NV2, NV3 cho vui chứ nếu không đủ điểm xét vào NV1 Xây dựng thì NV2, NV3 cũng rớt luôn. Mà tôi đã tự tin điểm của mình cao nên cuối cùng trở thành SV của ĐHBK TP.HCM.
  • Sự lựa chọn này mang lại nhiều kết quả cho 25 năm tiếp theo là tôi 43 tuổi của bây giờ.
  • Cảm ơn bạn đã đọc câu chuyện dài lòng thòng của tôi đến đây! Bạn sẽ hiểu nhiều hơn về tôi để chúng ta có thể đồng hành suốt chặng đường còn lại của cuộc đời tươi đẹp này!
  • (Trích Ebook HẠNH PHÚC NHỎ THÔI: Từ những điều bình dị, đời thường của một Kỹ Sư Xây Dựng_Nguyễn Đức Tuấn, 2023)
  • SG, 23.02.2023
  • Tỉnh Thức – Thấu Hiểu – Tận Tâm
  • TuẤn

BÀI VIẾT GẦN ĐÂY

Lên đầu trang